Trong đầu tôi hiện lên ý nghĩ điên rồ là muốn cùng anh đi hết con đường cuộc đời nhưng không đủ can đảm để thốt thành lời. Tôi muốn thét lên thật to: Thưa thầy, em yêu anh.






Tôi chia con người mình thành 100 phần bằng nhau. 20% tôi học văn hóa nước ngoài chủ yếu là Mỹ, trường đại học của tôi dạy theo chương trình Oxford, một vài môn học sách của Harvard. 20% tôi bị ảnh hưởng phong cách sống của Anh, chị tôi kết hôn với người Anh bản xứ. Cả ba chúng tôi thuê căn hộ cùng làm việc, học tập tại Sài Gòn. 60% còn lại, quê tôi gốc Tây Ninh. Tôi tự nhận xét mình mang phong cách tây, cởi mở, thoáng, thoải mái dù bản thân là người Việt, chưa bao giờ đi nước ngoài.

Tôi sinh năm 90, tuổi Ngựa, cũng lại tự nhận xét là con ngựa bất kham và cái tôi tuổi trẻ quá lớn. Là con út trong gia đình, được nuông chiều từ bé, cách dạy dỗ trong gia đình góp phần tạo nên tính cách ương ngạnh của tôi. Tôi chỉ làm những điều mình thích, thấy thoải mái, thích im lặng chỉ để nhìn nét mặt của người khác. Thầy tôi bảo khi nói chuyện với anh thấy tôi cứ ngơ ngơ ra. “Xin lỗi anh. Em không cố ý như thế, em đang tỉ mỉ nhìn đoán anh nghĩ gì, muốn hiểu anh thêm.

Tôi không đẹp, không xinh, gia đình bình thường, học vấn tàm tạm. Thời gian đó, tài sản duy nhất của tôi là sự bướng bỉnh và cái tôi quá lớn. Mọi chuyện thay đổi từ khi tôi gặp anh, thầy giáo. Ngày đó, tôi bước vào lớp, ấn tượng đầu tiên là nụ cười của anh, có gì đó thu hút. Chỉ vài buổi học ít ỏi, tôi cứ nghĩ về anh, nhớ lúc anh cười, mắt anh sáng. Phút chốc, tôi lại cười tủm tỉm một mình khi nhớ về những lúc anh pha trò lên lớp. Rồi anh gọi, tôi đã rất vui, mọi thứ thay đổi sau cuộc điện thoại đó. Tiếng sét ái tình đánh trúng cả anh và tôi, rồi tôi nhận lời yêu anh. Sét đánh đến giờ đã hơn ba năm rồi, tôi vẫn không tỉnh được.

Tôi không hiểu chính mình, con ngựa bất kham dường như đã tìm được người thuần hóa. Anh là thầy, thế hệ 7x, có bằng tiến sĩ của Mỹ, thành đạt, thường xuyên được phỏng vấn trên báo với tên gọi là chuyên gia kinh tế. Với tôi, anh tuyệt vời. Nhiều người vây quanh anh. Tôi chỉ thích đứng từ xa ngắm anh rồi quay đi để anh tập trung nói cười với người khác, vì những mối quan hệ đó tốt cho công việc của anh, còn tôi hoàn toàn không giúp được gì.

Tôi luôn là người đứng phía cuối cùng đợi anh, khôngʕ


Muốn đi đến cuối con đường với thầy giáo

0 nhận xét Blogger 0 Facebook

Post a Comment

Subscribe to: Posts (Atom)
 
Điểm thi - Điểm chuẩn tuyển sinh ©Email: tailieuchogiaovien@gmail.com. All Rights Reserved. Powered by Inluon.net
Top