Tôi không đẹp, không xinh, gia đình bình thường, học vấn tàm tạm. Thời gian đó, tài sản duy nhất của tôi là sự bướng bỉnh và cái tôi quá lớn. Mọi chuyện thay đổi từ khi tôi gặp anh, thầy giáo. Ngày đó, tôi bước vào lớp, ấn tượng đầu tiên là nụ cười của anh, có gì đó thu hút. Chỉ vài buổi học ít ỏi, tôi cứ nghĩ về anh, nhớ lúc anh cười, mắt anh sáng. Phút chốc, tôi lại cười tủm tỉm một mình khi nhớ về những lúc anh pha trò lên lớp. Rồi anh gọi, tôi đã rất vui, mọi thứ thay đổi sau cuộc điện thoại đó. Tiếng sét ái tình đánh trúng cả anh và tôi, rồi tôi nhận lời yêu anh. Sét đánh đến giờ đã hơn ba năm rồi, tôi vẫn không tỉnh được.
Tôi không hiểu chính mình, con ngựa bất kham dường như đã tìm được người thuần hóa. Anh là thầy, thế hệ 7x, có bằng tiến sĩ của Mỹ, thành đạt, thường xuyên được phỏng vấn trên báo với tên gọi là chuyên gia kinh tế. Với tôi, anh tuyệt vời. Nhiều người vây quanh anh. Tôi chỉ thích đứng từ xa ngắm anh rồi quay đi để anh tập trung nói cười với người khác, vì những mối quan hệ đó tốt cho công việc của anh, còn tôi hoàn toàn không giúp được gì.
Tôi luôn là người đứng phía cuối cùng đợi anh, khôngʕ
Muốn đi đến cuối con đường với thầy giáo
0 nhận xét Blogger 0 Facebook
Post a Comment
Click to see the code!
To insert emoticon you must added at least one space before the code.